INTJ không sợ bão.
Họ đã sống trong nó quá lâu để còn gọi đó là sợ hãi.
Với họ, hỗn loạn là môi trường tự nhiên, và trật tự là điều phải được tạo ra bằng tay trần.
Họ không chờ phép màu. Không đợi cứu rỗi.
Họ xắn tay áo. Họ lên kế hoạch.
Và nếu cần, họ sẽ tự mình làm hết—dù tay chảy máu, dù tâm mỏi mòn.
Đó là cách Te parent hoạt động:
Lý trí lạnh lùng. Giải pháp trước cảm xúc.
Hành động thay vì than vãn.
Nhưng ẩn sau lớp thép ấy… vẫn là thịt da.
Có những lúc INTJ nhìn quanh, giữa cơn hỗn loạn,
Và nhận ra mình là người duy nhất còn đứng vững.
Không phải vì họ mạnh hơn
Mà vì họ chưa cho phép mình gục.
Họ trở thành chỗ dựa, người cố vấn, người gánh trách nhiệm.
Nhưng ai là người đỡ lấy họ?
Cơn bão không thương xót ai.
Và INTJ, dù kiên cường đến đâu, cũng vẫn là con người.
Họ cũng biết mỏi.
Họ cũng cần một nơi yên tĩnh để thở.
Nhưng họ giấu đi, vì nếu họ gục, ai sẽ lo liệu?
INTJ không khoe chiến công.
Họ chỉ lau khô vết thương, và bước tiếp.
Nhưng đôi khi, họ cũng mong có ai đó nhận ra:
Giữa cơn bão, người gồng gánh mọi thứ—
Cũng chỉ là một thân thể đầy vết xước,
Đứng im lặng giữa bầu trời nổi giận,
Và chọn không quay lưng.
Comments (0)
See all