Ngày thứ Hai, trời quang mây tạnh, nắng xiên nhẹ qua những ô cửa kính của dãy hành lang bệnh viện.
Thiên Nguyên đứng trước cổng chính, tay cầm một tập hồ sơ bệnh án mới – không phải của mình – mà của bà cụ hàng xóm nhờ đi lấy giúp vì bà đau chân.
Cậu không nghĩ sẽ gặp anh. Nhưng cũng chẳng thể ngăn trái tim mình đập loạn khi trông thấy bóng dáng quen thuộc từ xa.
Minh Vũ hôm nay vẫn vậy – áo blouse trắng tinh, tóc vuốt gọn, mang theo dáng vẻ nghiêm nghị và bình lặng của một người đã quá quen với sinh tử.
“Cháu đến lấy hồ sơ hả?” – Một y tá nhìn thấy cậu, mỉm cười hỏi.
Cậu
gật đầu, lí nhí đáp:
“Dạ vâng, phòng bệnh 103, tên là Nguyễn Thị Bích.”
“Chờ chị một chút nhé.”
Khi y tá rời đi, Thiên Nguyên khẽ liếc về phía anh. Chỉ một cái nhìn trộm thôi, cũng đủ khiến trái tim cậu run rẩy.
Anh đang nói chuyện với một cô gái.
Người đó trẻ, xinh đẹp, mặc áo blouse giống anh nhưng bên trong là váy liền ôm dáng, dịu dàng và tự tin. Cô ấy cười rất nhiều. Còn anh… dù chẳng cười rõ ràng, nhưng ánh mắt dịu xuống hẳn.
Cậu bỗng thấy cổ họng nghẹn ứ.
“Bạn gái anh ấy đó.” – Một tiếng thì thầm vang lên sau lưng, là giọng một bác sĩ trẻ khác.
Cậu
giật mình quay lại, người vừa nói gật đầu như xác nhận:
“Bọn anh ai chả biết. Hai người yêu nhau từ hồi nội trú, mà kín đáo lắm. Cũng
hợp nhau nữa. Cô ấy sắp được đề bạt lên phó khoa.”
Thiên Nguyên cúi đầu, lí nhí cảm ơn rồi quay đi, không nói gì thêm.
Lòng cậu, như vừa bị đổ đầy nước lạnh.
Buổi chiều hôm đó, cậu về muộn. Ngồi trong phòng nhỏ, cậu ôm cây đàn vào lòng, ngón tay gảy nhẹ từng nốt đơn độc.
Em đã biết từ lâu…
Biết mình không có cửa chen vào thế giới rực rỡ của anh.
Biết mình chỉ là một thiếu niên học trò bình thường, không đủ rực rỡ, viết nhạc trên những trang vở học cũ, gửi những bản nhạc chưa từng ai nghe tới một người không bao giờ biết.
Biết rằng những lá thư cậu giấu dưới đáy ngăn bàn – không địa chỉ, không người nhận – sẽ chẳng bao giờ được gửi đi.
Nhưng cậu vẫn muốn yêu.
Yêu theo cách của riêng mình.
Lặng lẽ, dịu dàng, và không cần hồi đáp.
Tối hôm đó, lần đầu tiên sau rất lâu, Thiên Nguyên không lên sân thượng đàn nữa. Cậu chỉ nằm dài trên giường, ôm đàn như ôm lấy một phần tim mình đang chảy máu.
Ánh trăng nhạt nhòa xuyên qua cửa sổ, in lên gương mặt cậu nỗi buồn dịu nhẹ.
Cậu mỉm cười.
Một nụ cười buốt giá.
“Minh Vũ à… Em biết, anh là ánh sáng. Còn em, chỉ là người đứng trong bóng.”
[Có những mối tình không cần đến hồi kết. Chỉ cần một người được sống trong cảm giác yêu, đã là đủ để nuôi dưỡng một thời thanh xuân.]

Comments (0)
See all