Minh Vũ không thể ngủ.
Tiếng đàn trong USB cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh, như một bản nhạc dở dang mà anh không thể bỏ qua. Có điều gì trong từng nốt nhạc khiến anh nghẹn lại.
Nó không hoàn hảo. Nhưng chân thành.
Nó không cao siêu. Nhưng thành thật như một lời tỏ tình vụng về.
Ngày hôm sau, anh đi bộ quanh bệnh viện sớm hơn thường lệ. Không vì công việc. Mà vì anh… muốn thử xem cậu thiếu niên đó có còn ngồi ở hành lang nữa không.
Không có ai.
Anh hỏi vài y tá, nhưng tất cả đều trả lời giống nhau:
“À, cậu bé đó không còn đến đây nữa rồi. Hình như học sinh cấp ba. Có vẻ... im lặng lắm.”
Anh hơi thất vọng.
Cứ như thể – người đó chỉ là một cơn gió thoảng qua, để lại giai điệu rồi biến mất vào hư vô.
Trong khi đó, Thiên Nguyên vẫn đều đặn lên sân thượng – nhưng vào những giờ khác hẳn mọi khi. Cậu chọn thời điểm bệnh viện vắng người: 5 giờ sáng, hoặc 11 giờ đêm.
Cậu đàn, rồi đi.
Không để ai thấy.
Cũng không còn mong một ai nghe.
Vì cậu nghĩ:
“Chắc anh không bao giờ mở USB đó ra. Mà nếu có… anh cũng sẽ chẳng đoán được là em.”
Nhưng số phận luôn có cách kéo những linh hồn lặng thầm về gần nhau.
Một chiều cuối tuần, Minh Vũ trực đêm.
Trời mưa. Rả rích. U ám.
Anh bước ra sân thượng để hít thở một chút, vì ca bệnh vừa rồi khiến anh gần như cạn kiệt sức lực.
Và rồi… anh nghe thấy.
Tiếng đàn.
Từ một góc tối cuối sân thượng – nơi có mái hiên che, nơi không ai để ý, là một thiếu niên gầy gò đang ngồi, ôm đàn, ánh mắt nhìn về phía chân trời xám xịt.
Giai điệu ấy… chính là giai điệu trong USB.
Tim Minh Vũ khựng lại.
Anh đứng yên. Không bước tới.
Chỉ lắng nghe.
Cậu thiếu niên đó… đang run.
Không biết vì lạnh, hay vì biết có ai đó đang đứng sau lưng mình.
Bản nhạc kết thúc.
Cậu đặt đàn xuống, định đứng lên rời đi, thì nghe một giọng trầm cất lên:
“Bài đó… là em đàn sao?”
Thiên Nguyên cứng người.
Từng lời chậm rãi, rõ ràng – là giọng anh.
Là người cậu đã muốn tránh né. Là người mà cậu từng viết trăm lá thư không gửi. Là người đã khiến cậu đau, nhưng cũng là người duy nhất cậu muốn đánh đàn cho.
Cậu không quay lại. Chỉ khẽ gật đầu.
Minh Vũ bước thêm một bước.
“Anh nghe bản đó trong USB. Và… từ lúc ấy, anh không thể quên.”
Tim Thiên Nguyên đập mạnh.
Nhưng cậu vẫn không quay lại.
Chỉ khe khẽ nói:
“Em không mong anh nhớ. Em chỉ… muốn một lần được gửi trọn tiếng đàn đến người mà em…”
Câu nói lửng mất giữa tiếng mưa.
Minh Vũ đứng sau cậu. Không chạm. Không hỏi thêm.
Chỉ yên lặng.
Rồi anh nói – một câu rất khẽ, nhưng khiến Thiên Nguyên gần như bật khóc:
“Nếu có một ngày anh tìm được em sớm hơn… có lẽ anh đã mở lời trước.”
Cơn
mưa vẫn chưa dừng.
Nhưng trong lòng thiếu niên ấy, đã bắt đầu có một ánh sáng mỏng mảnh le lói.
Không phải là hy vọng.
Chỉ là… ấm.
“Chỉ
cần một người nhớ đến mình,
Dù là sau tất cả,
Cũng đủ để biết rằng: Mình từng tồn tại trong trái tim ai đó.”

Comments (0)
See all