Cuối tháng.
Thành phố đã bắt đầu vào mùa hanh khô, nắng trải nhàn nhạt như một lớp lụa mỏng phủ trên mái bệnh viện.
Vào một chiều muộn, khi Thiên Nguyên đang ngồi trong thư viện, tay lật trang sách nhưng mắt dõi ra khung cửa sổ, cậu thấy một cảnh tượng… khiến tim mình đột nhiên trùng xuống.
Anh – Minh Vũ – đang đi cùng một cô gái.
Cô ấy mặc váy dài, dáng cao thanh lịch, tóc uốn nhẹ ngang vai, nắm tay anh, còn anh… cũng nắm lại. Dù vẻ mặt vẫn bình thản như thường, nhưng ánh mắt anh lúc nhìn cô ấy… rất yên.
Yên như cách người trưởng thành an ủi nhau bằng sự chọn lựa đúng đắn.
Đó là lần đầu tiên Thiên Nguyên nhìn thấy anh… với một người khác.
Và cũng là lúc cậu nhận ra:
“Em chẳng bao giờ có chỗ trong đời anh, phải không?”
Cậu
không trách.
Chỉ thấy buốt nơi lồng ngực.
Cậu từng tự nhủ chỉ cần được anh nhớ đến là đủ.
Nhưng giờ đây, khi biết rằng anh có một người để nắm tay, cậu mới thấy hóa ra… mình vẫn tham.
Tham
một ánh mắt dịu dàng hơn,
tham một nụ cười riêng tư hơn,
tham một lần được gọi tên thay vì được nghe tiếng “em” xa lạ.
Tối đó, cậu không lên sân thượng nữa.
Cây đàn vẫn nằm im trong góc phòng, như người bạn đã cạn lời.
Cậu mở lại bản thu âm bài hát mình từng gửi, nghe đến khúc dở dang, rồi tắt.
Cậu viết thêm một bức thư – không phải để gửi, mà chỉ để… tạm biệt.
“Anh
Minh Vũ…
Em không hối hận vì đã từng đánh đàn cho anh.
Nhưng từ giờ… em sẽ lùi lại.
Em không đủ can đảm để đứng giữa một người anh yêu và trở thành kẻ chen ngang.
Dù em chưa từng có cơ hội để chen vào.”
Ở một phía khác, Minh Vũ đang ngồi trong quán café quen thuộc.
Người con gái ngồi đối diện đang kể chuyện về dự định mở phòng khám riêng. Anh lắng nghe, gật đầu, cười nhẹ – tất cả đều chỉn chu, đúng mực.
Nhưng trong đầu anh, lại văng vẳng tiếng guitar đêm ấy – tiếng đàn mềm mại như làn gió chạm nhẹ và lưu lại mãi.
“Em dạo này không đàn nữa sao?”
Anh đã định hỏi điều đó hôm qua, nhưng cậu không xuất hiện.
Điện thoại cô gái rung. Cô xin phép ra ngoài nghe máy.
Một mình trong góc quán, Minh Vũ mở điện thoại. Trong mục thu âm, tệp nhạc không tên vẫn ở đó.
Anh bấm nghe lại.
Và lần đầu tiên, anh thừa nhận:
Trái tim mình đã dịch chuyển.
Không ồn ào. Không vội vã.
Chỉ là – mỗi lần nghe tiếng đàn ấy, anh thấy… an.
Còn khi ngồi cạnh người phụ nữ trước mặt – người mà anh đã hẹn hò ba năm, gắn bó yên ổn như một thói quen – anh không còn cảm giác ấy nữa.
“Khi
trái tim bắt đầu thay đổi,
Những điều từng đúng…
Bỗng trở nên không còn đủ nữa.”
Tối hôm đó, khi Thiên Nguyên lặng lẽ ngồi trong phòng, viết bức thư chưa gửi, thì phía bên kia thành phố, trong một căn chung cư yên tĩnh, Minh Vũ và cô gái kia – Hạ Du – cũng đang ngồi đối diện nhau, cùng nhau uống trà như bao lần trước.
Cả hai đều không nói gì trong vài phút.
Cho đến khi Hạ Du mỉm cười:
“Anh vẫn thường im lặng như vậy mỗi khi có điều gì không muốn thừa nhận.”
Minh Vũ ngẩng đầu lên, nhìn cô – người bạn gái ba năm qua gắn bó với anh không vì tình yêu, mà vì hai chữ “hợp”.
“Em muốn nói gì?” – anh hỏi.
Cô đặt tách trà xuống, chậm rãi:
“Mình
hợp nhau… nhưng chưa bao giờ yêu nhau, đúng không?
Mình đi bên nhau, vì chúng ta mệt với việc phải giải thích với gia đình.
Nhưng… đến một lúc nào đó, anh sẽ gặp người khiến tim anh thực sự dao động.”
Minh Vũ im lặng. Câu nói ấy như đâm thẳng vào điểm mà anh đang né tránh.
Hạ Du cười nhẹ, rất thật lòng:
“Em không buồn đâu. Vì thật ra, em cũng đã gặp một người khiến em muốn được lắng nghe lại cảm giác… hồi hộp khi bước bên cạnh ai đó.”
Cái
điều mà Thiên Nguyên không biết là:
Hai người mà cậu từng nghĩ là “người yêu” thật ra chỉ
là hai kẻ mỏi mệt với sự sắp đặt của cuộc đời, chọn đi cùng nhau cho yên ổn.
Cả Minh Vũ và Hạ Du đều từng nghĩ:
“Nếu không thể yêu, thì ít nhất hãy sống bình lặng.”
Nhưng số phận thì không muốn họ “bình lặng.”
Số phận mang đến cho Minh Vũ một tiếng đàn.
Mang đến cho Hạ Du một ánh mắt khác.
Và
cuối cùng, khiến cả hai nhận ra:
[Sống yên ổn là một điều tốt,
nhưng sống có cảm xúc… mới là điều khiến ta biết mình đang sống.]

Comments (0)
See all