Gần một tuần sau đêm cuối cùng cậu đánh đàn, Thiên Nguyên thu dọn đồ đạc, đóng gói hành lý cùng cha mẹ.
Cậu sẽ sang Canada – nơi cha cậu nhận được lời mời làm việc dài hạn. Mẹ cậu vốn vẫn luôn chờ dịp đoàn tụ, còn Thiên Nguyên… được đưa đi như một phần tất yếu.
“Đi
đi, bắt đầu một cuộc sống mới.
Ở đây, chẳng còn gì giữ con lại, đúng không?” – mẹ cậu hỏi, nhẹ nhàng.
Cậu cười. Không gật, không lắc.
Trong đầu chỉ hiện lên một mảnh sân thượng lặng gió, một bản nhạc không tên và… một người chưa từng chạm tay cậu.
Tối trước ngày bay, cậu lên sân thượng lần cuối.
Lặng lẽ. Không đàn. Chỉ đứng đó, nhìn thành phố trải đèn vàng như biển sao trên mặt đất.
“Em sẽ đi thật rồi, anh ạ.”
Không ai trả lời.
Dưới viên gạch ngày nào, cậu lặng lẽ đặt lại một mẩu giấy – lần này không phải là thư, mà là lời kết.
*“Cảm
ơn anh đã lắng nghe em,
Dù chỉ là một bản nhạc.
Em
không mong anh nhớ em.
Chỉ mong anh đừng quên:
Đã từng có một người,
gửi cả trái tim mình vào tiếng đàn không tên.”*
Cậu rời đi trong đêm.
Không
tiếng tiễn, không ai biết.
Chỉ có trời sao là chứng nhân duy nhất.
Sáng hôm sau, Minh Vũ nhận ca trực muộn.
Anh định lên sân thượng hít khí trời trước khi vào làm việc. Nhưng bước chân chưa kịp tới nơi thì y tá gọi lại:
“Anh Vũ, bệnh nhân chờ khám đông lắm rồi.”
Anh do dự… rồi quay đi.
Và
thế là anh đã bỏ lỡ.
Bỏ lỡ mẩu giấy nhỏ nằm dưới viên gạch đó.
Bỏ lỡ lời chia tay cuối cùng.
Và bỏ lỡ… một người vẫn luôn ở rất gần anh.
Một tuần sau, khi anh có thời gian lên sân thượng, mảnh giấy đã bay mất.
Chỉ
còn gió.
Và một khoảng lặng kéo dài không tên.
Anh đứng đó, như thể chờ đợi tiếng đàn vang lên một lần nữa.
Nhưng tất cả những gì còn lại… chỉ là sự im lặng.
Im lặng đến mức khiến anh nhận ra:
“Có lẽ em đã đi rồi.”
Mà
điều anh không biết là – em đã đợi.
Nhưng anh đến muộn.
Muộn hơn cả một trái tim từng can đảm gửi tiếng mình qua từng nốt nhạc.
[Khi ta nhận ra ai đó quan trọng,
Họ có thể đã đi rất xa rồi.
Xa đến mức… không thể gọi quay về bằng một tiếng nhớ.]

Comments (0)
See all