“Chúng
ta đã từng đi qua nhau,
Nhưng không cùng một nhịp bước.
Em đi sớm hơn một bước từ biệt,
Còn anh… trễ mất một nhịp giữ lấy em.”
[Góc nhìn: Minh Vũ]
Một tuần. Rồi hai tuần. Rồi một tháng trôi qua kể từ bản nhạc cuối cùng vang lên ở sân thượng tầng năm.
Minh Vũ bắt đầu thấy thời gian rút cạn mình theo những ngày im ắng. Không còn tiếng đàn. Không còn mảnh giấy nào. Không còn cảm giác ai đó đang âm thầm lắng nghe anh từ phía xa.
Anh cố tìm lại manh mối:
Hỏi y tá.
Dò sổ bệnh nhân.
Lục cả hộp thư góp ý một lần nữa.
Và
rồi, anh thấy.
Một mẩu giấy nhỏ đã bị gió ép sát vào cạnh bên của hộp – ai cũng nghĩ nó là mẩu
rác vụn.
Anh cẩn thận gỡ ra.
“Em
không mong anh nhớ em.
Chỉ mong anh đừng quên:
Đã từng có một người,
gửi cả trái tim mình vào tiếng đàn không tên.”
Bàn tay anh run lên.
Lần đầu tiên trong bao năm làm bác sĩ, chứng kiến sống chết và chia ly, anh thấy mình bất lực nhất – không phải trước tử thần, mà là trước một lời từ biệt đã quá muộn để giữ.
[Góc nhìn: Thiên Nguyên]
Ở Toronto, tiết trời vào thu. Lá chuyển vàng, gió mang theo mùi vị rất lạ. Thiên Nguyên ngồi trong góc thư viện của trường mới, tập làm quen với tiếng Anh, giảng viên và bài tập.
Bên cạnh cậu là cây đàn cũ mang từ Việt Nam sang – giờ đây chẳng còn ngân nữa.
Cậu từng nghĩ rời xa sẽ khiến mình nhẹ lòng. Nhưng mỗi tối, cậu vẫn ghi nhật ký.
“Anh
Minh Vũ…
Ở nơi ấy, anh có còn lên sân thượng không?
Có ai chơi guitar nữa không?
Hay… gió cũng đã quên cả tiếng em?”
Cậu không khóc. Không trách. Nhưng tim thì vẫn nhức khi chạm vào phím đàn.
Một
lần nọ, khi ngồi một mình trong lớp học âm nhạc, cậu đàn thử vài nốt – và vô
tình bắt lại giai điệu cũ.
Người bạn nước ngoài ngồi cạnh nói:
“Bài đó buồn. Nhưng… rất đẹp. Giống như em nhớ một người không dám nói ra.”
Cậu mỉm cười.
“Không
phải không dám nói.
Mà là… nói ra rồi, người đó không nghe được nữa.”
[Góc nhìn: Minh Vũ]
Tối hôm ấy, sau ca trực dài, anh đứng nơi sân thượng cũ, mở bản nhạc trong điện thoại – bản đàn cũ từ chiếc USB năm nào.
Anh nghe từng nốt một.
Không biết vì gió, hay vì tim mình, mà mắt anh cay xè.
“Em
đã từng ở rất gần anh.
Mà sao anh chưa từng đủ lặng để nhận ra?”
Anh ngẩng lên. Trời đầy sao.
Mà chẳng có vì nào chạm được tay.
[Góc nhìn: Thiên Nguyên]
Ở nơi bên kia bán cầu, cậu cũng ngẩng lên nhìn trời.
Trăng tròn.
Gió nhẹ.
Và một tiếng đàn cất lên trong lòng cậu – không phải để gửi cho ai, mà để giữ lời hứa với chính mình:
“Dù
anh không nghe thấy nữa, em vẫn sẽ đàn.
Vì em đã từng yêu, và em không muốn hối tiếc.”
“Có
những mối duyên không bắt đầu,
nhưng lại để lại vết lặng không ai xoá nổi.
Một người đã đi,
Một người vẫn chờ…
Chờ để biết rằng: Mình từng quan trọng đến nhường nào.”

Comments (0)
See all