“Người
em thương từng là một bản nhạc không tên.
Nhưng nếu muốn giữ lấy…
Anh cần phải biết tên em trước tiên.”
[Minh Vũ – Sài Gòn]
Một chiều cuối tuần. Anh đến quán café nơi từng tổ chức đêm nhạc sinh viên cách đây vài tháng – nơi có cây đàn piano cũ và mùi gỗ đặc trưng.
Chủ quán là người quen cũ, từng mời anh đến nghe một buổi biểu diễn sinh viên chơi nhạc bán cổ điển.
Trong lúc lướt qua danh sách người từng biểu diễn, mắt anh dừng lại ở một cái tên. Tay anh chững lại.
“Biểu diễn tháng 3: Nguyễn Thiên Nguyên – Guitar: Ký Ức Không Lời.”
Tim Minh Vũ như bị ai bóp nghẹt.
Anh không chắc. Nhưng cái tên đó… rất khớp. Cả bài nhạc cũng vậy.
“Thiên Nguyên…”
Tựa như một tiếng vang từ ký ức vọng về. Một cái tên dịu dàng, gần gũi, như ánh sáng hắt qua tán cây.
Anh
hỏi chủ quán:
“Cậu bé đó… còn chơi ở đây không?”
Chủ quán lắc đầu:
“À, cậu bé ấy rời Việt Nam rồi. Nghe nói đi cùng bố mẹ ra nước ngoài. Dễ thương lắm. Ít nói, hay cười. Có lần đàn xong đứng phía sau cánh gà lặng thinh cả giờ đồng hồ.”
Minh Vũ gật đầu. Anh không nói gì nữa.
Chỉ ngồi lại ghế cũ, nơi từng có tiếng đàn văng vẳng.
Anh bật lại bản nhạc trong điện thoại – bản không tên.
Lần đầu tiên, anh gọi tên được người trong giai điệu ấy.
[Thiên Nguyên – Canada]
Ở một góc sân trường nhỏ, Thiên Nguyên được mời biểu diễn trong sự kiện văn nghệ chào xuân. Cậu do dự, nhưng rồi vẫn đồng ý – lần này, không phải vì ai cả. Mà vì… chính mình.
Cậu
chọn bài cũ.
Bản nhạc không tên.
Bản nhạc từng được gửi đi bằng USB.
Khi nốt cuối cùng dừng lại, một sinh viên Việt Nam trong trường – cầm máy quay nghiệp dư – đã quay lại và đăng lên mạng xã hội với dòng chú thích:
“Một
bản tình ca không lời, của một chàng trai cũng không tên.
Nhưng tôi tin, bản nhạc ấy đã từng gửi đến một người rất đặc biệt.”
[Minh Vũ – Sài Gòn]
Ba ngày sau, khi đang nghỉ trưa, Minh Vũ nhận được tin nhắn từ một người bạn:
“Ê, bản này giống bài cậu hay mở nè? Có phải cậu từng bảo là tiếng đàn của người đặc biệt không?”
Anh mở clip.
Chỉ cần năm giây đầu tiên… là đủ để anh biết: đây chính là cậu.
Thiếu niên trong khung hình đã lớn hơn một chút. Gầy. Vẫn ánh mắt ấy. Vẫn ngón tay run run chạm dây đàn. Và giai điệu ấy… vẫn mềm đến mức khiến tim người nghe chùng lại.
Minh Vũ bật dậy.
Không suy nghĩ. Không do dự.
“Nếu
anh đã từng để lỡ em…
Thì lần này, anh sẽ không để em biến mất thêm lần nữa.”
“Ký
ức có thể mờ,
Nhưng một bản nhạc từng chạm vào tim…
Dù đi xa mấy,
Cũng sẽ dẫn người ta quay về đúng nơi nó bắt đầu.”

Comments (0)
See all