“Có
những lần tưởng đã chạm,
hóa ra chỉ là một bước sát lưng người kia…
nhưng không ai quay đầu lại.”
[Minh Vũ – Sài Gòn]
Sau khi nhận được bản nhạc đáp lại, Minh Vũ không còn chần chừ.
Anh bắt đầu làm điều mà suốt những năm qua chưa từng nghĩ mình sẽ làm:
Xin nghỉ phép dài hạn, và… đặt vé bay sang Canada.
Không
phải vì bốc đồng.
Mà vì lần đầu tiên trong đời, anh nhận ra:
“Có
người từng gửi cả trái tim cho anh.
Nếu không đi tìm, anh sẽ sống cả đời trong nuối tiếc.”
Anh liên hệ với trường qua email của phòng sinh viên, xin được gặp “Nguyễn Thiên Nguyên” theo lịch hẹn.
Thầy phụ trách đồng ý – họ nói Thiên Nguyên có tiết biểu diễn nội bộ vào cuối tuần, nếu muốn có thể đến xem.
Anh mỉm cười. Cảm giác như tim mình… cuối cùng cũng tìm được la bàn.
[Thiên Nguyên – Toronto]
Cậu không hề hay biết. Vẫn sống như thường.
Nhưng có điều gì đó trong tim cứ nhói lên mỗi lần gió thổi qua khe cửa.
Trong giờ học hôm đó, giáo viên nói:
“Buổi diễn thử vào cuối tuần có khách mời từ Việt Nam.”
Cậu không để tâm. Thế giới cậu giờ chỉ còn những bản nhạc cậu chưa đặt tên.
Tối thứ Sáu.
Cậu đến trường sớm hơn thường lệ.
Nhưng đúng lúc ấy, mẹ cậu – người rất ít khi xen vào – gọi điện bảo:
“Ngày mai nhà mình chuyển sang Vancouver sớm hơn kế hoạch. Ba con đổi công tác. Gấp lắm. Chuẩn bị tối nay đi nhé.”
Cậu cứng người.
Cậu nhìn cây đàn.
Lần này, không có bản nhạc nào để gửi lại.
Chỉ có một mảnh giấy – nhỏ như lần xưa – được cậu kẹp dưới dây đàn:
“Nếu
ai đó tìm em…
nói với họ rằng,
em từng ở đây – đã chờ…
nhưng có người đến muộn.”
[Minh Vũ – Trường Đại học]
Sáng hôm sau, anh đến sớm, ngồi hàng ghế đầu hội trường nhỏ, lòng bàn tay thấm mồ hôi.
Giáo viên mở danh sách:
“Xin lỗi, Thiên Nguyên… chuyển trường tối qua rồi. Gia đình dọn sang nơi khác. Em ấy không kịp chào ai.”
Cả người anh trống rỗng.
Nhưng một sinh viên chạy đến, đưa cho anh cây đàn và mẩu giấy nhỏ từ Thiên Nguyên để lại.
Anh
cầm lấy.
Đọc.
Mỗi chữ như xé vào lòng:
“Nếu
ai đó tìm em…
nói với họ rằng,
em từng ở đây – đã chờ…
nhưng có người đến muộn.”
Anh bật cười. Không biết là cười bản thân, hay cười vì định mệnh cứ trêu đùa.
“Anh
đã đến.
Nhưng như mọi lần…
vẫn trễ một bước.”
“Có
những cuộc hội ngộ,
không diễn ra ở nơi đông người.
Mà chỉ tồn tại…
trong một bản nhạc gãy ngang,
và hai trái tim chưa bao giờ thật sự buông nhau ra.”

Comments (0)
See all