“Có
người từng nói:
Gặp lại một người không phải là khó…
Khó là ở chỗ – liệu thời gian có cho hai người đó cùng xuất hiện đúng khoảnh
khắc hay không.”
[Thiên Nguyên – Sân bay Tân Sơn Nhất]
Sau hơn nửa năm ở Canada, cha cậu được điều trở lại Việt Nam công tác tạm thời. Gia đình chuyển về Sài Gòn một tháng để giải quyết công việc.
Thiên Nguyên trở lại thành phố cũ trong lặng lẽ. Không báo với bạn cũ. Không đến trường cũ. Không tìm kiếm ai.
Chỉ có một nơi… cậu muốn quay lại: sân thượng tầng năm của bệnh viện.
Nơi cậu từng đánh đàn. Nơi từng lặng lẽ gửi đi cả trái tim.
Một chiều muộn, cậu trèo lên. Gió vẫn lặng. Viên gạch vẫn còn đó, chỉ hơi mòn hơn chút xíu.
Cậu
không mang đàn.
Chỉ ngồi.
Và chờ.
Chờ… như ngày xưa.
Nhưng không ai đến.
Cậu ngồi đến khi mặt trời lặn, rồi rời đi.
Lúc xuống cầu thang, cậu quay đầu nhìn lại – như thể trong vô thức mong một ai đó đang đi ngược chiều.
Không ai cả.
Chỉ có gió thổi lùa tán cây.
[Minh Vũ – Hai ngày sau]
Công việc gọi anh trở về Việt Nam.
Một phần trong anh muốn tìm lại điều gì đó chưa trọn vẹn. Một phần khác… chỉ đơn giản là không cam lòng.
Anh quay lại bệnh viện cũ.
Bước lên sân thượng.
Đứng nơi từng nghe tiếng đàn.
“Em từng ngồi ở đây… phải không?”
Anh cúi xuống, rút từ túi ra một bức ảnh nhỏ in từ đoạn video – hình cậu thiếu niên chơi guitar dưới ánh đèn trắng mờ.
Anh đặt vào cạnh viên gạch, không mong ai nhặt, chỉ để… nói với mình rằng:
“Anh
đã trở về, và đã tìm em.
Nhưng em lại vừa rời đi.”
Có điều, anh không biết rằng…
Trên chiếc ghế đá nơi hành lang tầng dưới, một nhân viên trực ca tối đang đọc cuốn truyện tranh – thứ vừa được một cậu thiếu niên để quên hôm trước, có dòng chữ nguệch ngoạc sau bìa:
“Nếu
ai nhặt được cuốn sách này,
xin hãy giữ nó như một kỷ niệm của một người từng đợi ai đó suốt một chiều.”
“Cùng
một thành phố.
Cùng một tầng cao.
Nhưng nếu không phải cùng khoảnh khắc…
thì chúng ta vẫn mãi chỉ là hai người đi lướt qua nhau.”

Comments (0)
See all