“Có
những người, dù chưa từng nắm tay,
vẫn để lại dấu vết suốt đời.”
[Ga tàu – Sài Gòn, chiều cuối năm]
Trời se lạnh. Lác đác vài cơn gió lùa qua mái ga cũ kỹ. Người người kéo vali, chuyến tàu sắp rời bến. Tiếng loa phát thanh nhắc hành khách xếp hàng.
Trong đám đông ấy, Minh Vũ đứng lặng ở một góc hành lang, nhìn theo dòng người. Anh không chờ ai. Cũng không tiễn ai.
Anh
chỉ đang… đi ngang ga, như một thói quen cũ.
Hoặc như trái tim mách bảo rằng hôm nay có điều gì sắp xảy ra.
Ở đầu hành lang bên kia, Thiên Nguyên kéo vali, đi cùng mẹ. Cậu cũng không vội. Dự định chỉ là trở lại Canada sau kỳ nghỉ.
Nhưng khi bước ngang cánh cổng dẫn ra sân ga…
Cậu và anh – nhìn thấy nhau.
Chỉ trong một tích tắc.
[Khoảnh khắc ấy – chỉ vài giây]
Một ánh mắt.
Một nhịp tim nghẹn lại.
Không ai gọi. Không ai cất tiếng.
Nhưng cả hai đều sững người như thể vừa đi lạc vào một giấc mơ cũ.
"Là
cậu ấy…?
Là anh…?"
Hàng người chen lấn phía sau khiến Thiên Nguyên phải quay đi.
Cậu bước thêm vài bước… rồi khựng lại.
Nhưng khi quay đầu tìm lại – nơi hành lang đã trống rỗng.
[Bên ngoài sân ga]
Minh Vũ đã bước ra, đứng cạnh chiếc taxi. Anh không gọi xe.
Anh chỉ… nhìn lên trời.
Ánh hoàng hôn rọi qua những tán cây. Gió nhè nhẹ.
Trong túi anh vẫn còn bức ảnh in từ clip, và mảnh giấy nhòe nét mực:
“Nếu ai tìm em, hãy nói rằng: em từng chờ – nhưng có người đến muộn.”
Anh mỉm cười.
Và lần đầu tiên, không thấy tiếc.
Vì anh biết…
“Chúng
ta từng yêu nhau.
Chỉ là… không đúng lúc.”
[Trên tàu – ghế gần cửa sổ]
Thiên Nguyên ngồi lặng.
Tay cậu đặt lên chiếc đàn nhỏ trong balô. Bản nhạc vẫn chưa được đặt tên. Nhưng cậu biết, kết thúc bài hát này… không cần phải viết nữa.
Cậu khẽ nhắm mắt. Thì thầm một câu trong lòng:
“Nếu
đó là anh…
Và nếu sau này chúng ta lại gặp nhau…
Em sẽ không quay đi nữa.”
“Có
những lần gặp nhau trong đời,
không để bắt đầu lại,
mà để biết rằng:
từng có một người giữ mình lại lâu đến thế…
dù chưa từng một lần nắm tay.”

Comments (0)
See all